Em vẫn nhớ tối ngày 27/1, khi em đã soạn xong sách vở cho ngày học hôm sau và cả nhà chuẩn bị đi ngủ, bố mẹ em vội vã bật máy tính xử lý công việc gì đó một cách hoảng hốt, gương mặt có phần lo lắng. Sau đó em mới biết TP Hạ Long đã xuất hiện bệnh nhân nhiễm Covid-19 ngay trong cộng đồng dân cư, và lại chỉ cách trường học của em chưa đến 2km. Mẹ bảo em sáng mai con được nghỉ học, các trường học toàn thành phố sẽ tạm thời đóng cửa để phục vụ công tác phòng, chống dịch Covid-19. Trái ngược với những âu lo tràn ngập của bố mẹ, trong một thoáng giây, em cảm thấy vui mừng vì ngày mai sẽ được ngủ một cách thỏa thích....
Niềm vui của em thực sự vô cùng ngắn ngủi, sau 3 ngày ở nhà, em cảm thấy buồn và nhớ trường, nhớ lớp, nhớ cô giáo và các bạn vô cùng. Nghe bố mẹ nói về diễn biến của dịch bệnh, về những nguy cơ có thể xảy ra, em bắt đầu nhận thức được dịch bệnh đang ảnh hưởng đến cuộc sống nhiều đến như thế nào, thậm chí em gái 3 tuổi của em mới về nhà ông bà ngoại ở Hải Dương chơi cũng tạm thời không thể quay về nhà. Em thấy ân hận vì mình đã trót nhảy lên vui sướng với tin vui được nghỉ học hôm đó....
Rất nhanh chóng, trường tổ chức học online để chúng em không bị ngắt quãng kiến thức. Vì không phải lần đầu tiên học online nên em đã biết cách sử dụng phần mềm nhanh hơn trước. Tối đầu tiên cả lớp vào ứng dụng để học thử, nghe thấy tiếng cô chủ nhiệm, tiếng các bạn mà em vui không kể xiết, chúng em “bớ quớ” gọi nhau, mãi chẳng muốn tắt đi. Thế mới biết có những âm thanh của cuộc sống quá quen thuộc đến mức chúng ta không hiểu được giá trị đằng sau đó.
Chuỗi ngày học online cũng có thật nhiều chuyện để kể. Nào là có bạn để em trai dùng tài khoản của mình vào gọi ầm cả lớp, nào là có bạn ngủ quên giờ vào học, bật máy tính lên mà mắt vẫn nhắm vì buồn ngủ, nào là mạng Internet mỗi nhà một tốc độ nên bạn ra bạn vào phòng học ảo liên tục, nào là cô giảng đến hết bài rồi mà có bạn màn hình vẫn chạy trang đầu tiên, nào là có bạn quên không tắt micro nên vọng cả tiếng cãi nhau với anh chị... Nhưng đáng nhớ hơn hết sau những tràng cười đó là sự kiên nhẫn, tận tâm đến không tưởng của cô giáo em. Cô vẫn giảng bài cho chúng em bằng thật nhiều tâm huyết và sự yêu thương cho “lũ quỷ sứ” với một tỉ lí do mất tập trung, sự tin yêu đó chính là nguồn sức mạnh để chúng em kiên trì với bài học.
Em vẫn nhớ những ngày dịch, cô Hương kể cho chúng em nghe về câu chuyện của các bạn ở Trường Tiểu học Xuân Phương (Nam Từ Liêm, Hà Nội) phải xa nhà, đi cách ly vì dịch bệnh. Em bất giác thấy lo lắng và thương các bạn nhỏ bằng tuổi mình, chúng em bảo nhau viết thư cho các bạn để động viên các bạn cố gắng. Sau đó, em đã cảm thấy nghẹn ngào hạnh phúc khi biết các bạn được về nhà nhờ kết quả xét nghiệm 3 lần âm tính. Em đã hiểu lời cô nói, niềm vui trong cuộc sống không chỉ loanh quanh ở những điều diễn ra với cuộc sống chính mình, không phải ở những thứ đồ chơi ao ước, mà niềm vui còn là khi thấy được bạn bè mình an toàn, vui vẻ.
Những ngày Tết diễn ra thật đặc biệt, cả nhà em hạn chế tối đa việc di chuyển, thường xuyên đeo khẩu trang khi đi ra ngoài, rửa tay sạch và giữ khoảng cách an toàn với người lạ và hàng ngày bố mẹ đều vào khai báo y tế cho cả nhà trên điện thoại. Mẹ bảo đó là điều mà mỗi người dân cần làm để chung sức cùng cả nước đẩy lùi dịch bệnh. Em hiểu vì đó cũng chính là quy tắc 5K (Khẩu trang - Khử khuẩn - Khoảng cách - Không tập trung Khai báo y tế) mà cô giáo em đã dặn dò rất kĩ trước khi nghỉ Tết.
Cả một quãng thời gian em không thể thoải mái nói chuyện, chơi đùa với bạn bè. Em bắt đầu thấy nhớ da diết từng giờ học với cô giáo, nhớ tổ 4 thân yêu với những “ông bạn”, “bà bạn” thỉnh thoảng vẫn chí chóe nhau, nhớ đến giờ ăn trưa lại đố nhau hôm nay có món gì, nhớ góc sân trường các thầy cô kẻ trò chơi ô ăn quan, nhớ tán cây bàng chúng em vẫn hay nhảy dây, và nhớ cả bóng dáng thầy hiệu trưởng hiền hiền, nghiêm nghiêm cứ mỗi buổi sáng đứng ở cổng trường đón chúng em.... Vì thế mà khi biết ngày 1/3 được trở lại trường học, em đã mong ngóng vô cùng. Cảm giác thực sự vỡ òa khi bước xuống cổng trường, giống như cảm giác được trở lại với thiên đường mơ ước. Thầy hiệu trưởng đeo khẩu trang ở cổng trường kìa rồi, các cô giáo đứng gần đó cũng chuẩn bị sẵn nước sát khuẩn tay, đón chúng em trong tà áo dài thật đẹp, các bạn hét lên gọi lên nhau....
Mỉm cười nhìn những chậu hoa nở rộ bên hành lang lớp học, em bước nhanh vào lớp để gặp cô, gặp các bạn. Em đã hiểu rằng những cảnh tượng này, những gương mặt này, những tiếng nói này mới là hình ảnh, là thanh âm của sự bình yên đáng mơ ước và trân trọng mà trước đây em chưa từng hiểu được đúng giá trị. Sự bình yên đánh đổi bằng công sức, nỗ lực của biết bao người, cho chúng em cơ hội được lớn lên trong hạnh phúc và yêu thương.